Đọc tản văn của gã, tui thấy như vầy: gã đến nơi đâu cũng sinh chồi mọc rễ, cái tình nơi nào gã đến cũng chao ui là thắm thiết.
Túi của gã phân thân làm hai nẻo, một nẻo Sóc Trăng và một nẻo Sài Gòn.
Sóc Trăng tại chỗ và Sài Gòn bàng bạc Sóc Trăng. Đó là Bên cánh võng từ lời vợ ru con - mà vợ chồng nhớ về cha mẹ ở quê để ray rứt mình chưa một lòng tận hiếu. Là Phèn ơi với chú chó trung thành nguyện một lòng chết theo chủ. Là Món quà quê giữa thành phố có chú cào cào làm bằng lá dừa gợi nhớ quê hương. Là những tấm tình “trọ” nhau đan dày nỗi nhớ trong tạp bút “Người trọ người đan mắt xích nhố”.
Nẻo cát bụi Sài Gòn dưới mắt thi nhân có Trăng và những dòng loang trôi. Trăng quê trăng phố, trăng treo lưng trời cho mạch đời hối hả...