Một ngày truân chuyên
Đói khát ... và ... đau.
Đau khắp người như vừa qua trận đòn, bầm dập.Cơn mưa bất thần ập đến.
Mưa tầm tã, mưa trang trút, không biết cả giờ hay cả ngày nữa, chỉ biết hết khát, là đói và lạnh thấu xương.
Trần Thức lao theo dòng nước, ban đầu còn quờ quạng, nhưng rồi đuối sức, hai tay buông xuôi. Nước bùn sục vào mồm, vào mũi, vào ta , có mùi ngai ngái của lá rừng, rễ cây. Thức nhắm nghiền mắt và chờ ... chờ một tảng đá lăn theo sườn núi, một khúc gỗ mục lao theo dòng nước bốp vào đầu, khục vào lưng ... thế là hết, nhưng phải thật nhanh, phải gọn gàng, đừng ngoắc ngoải, đừng tiếc nuối. Hình như đầu Thức gối lên bờ đất hay tổ mối, nước không ngập mồm ngập mũi nữa, dễ thở hơn…