Làn gió xôn xao

LÀN GIÓ XÔN XAO

Tác giả: Ngạc Văn Bang
Nơi xuất bản: Hà Nội
Nhà xuất bản: Nhà xuất bản Hội nhà văn
Năm xuất bản: 2009
Lĩnh vực: Văn học
Số trang: 103
Lượt xem: 0

Giới thiệu

Tôi cứ suy nghĩ mãi về mấy câu thơ lục bát của Ngọc Văn Bang viết tặng vợ ngày đầu xuân Giáp Thân 2004:
Tháng năm có bấy nhiêu thôi.
Sương pha mái tóc đầy vơi dụm dành.
Điều ao nước rồi sẽ thành.
Ngọn rau hạt thóc ngọt lành chồng con.
Anh như hạt thóc đáy hòm.
Vụ sau giáp hạt mạ non vào mùa ...
Thì ra là thế! Cái đạo vợ chồng thật là lớn lao, sâu rộng nhưng nó cũng rất gần gũi, cụ thể hàng ngày. "Có bấy nhiêu thôi! ” - Bấy nhiêu là bao nhiêu thì chỉ có cái đạo của từng vợ chồng mới biết, bởi nó nằm trong hoàn cảnh riêng của từng cặp phu thê. Với vợ chồng Văn Bang thì đó là "Sương pha mái tóc đầy vơi dụm dành". Bấy nhiêu thôi nhưng rồi sẽ thành" - Văn Bang đặt niềm tin vào người vợ thuỷ chung "Ngọn rau hạt thóc ngọt lành chồng con” một cách chân thành và thanh thản như người nắm chắc phần thắng. Đó là niềm tin của người lính. Chính tác giả là người lính Quân khu V chiến đấu ngoan cường trên vùng đất Quảng Nam- Đà Nẵng thời chống Mỹ cứu nước. Là một của hai vế chính trong công trình xây dựng gia đình đầm ấm, hạnh phúc, tác giả thấy mình "như hạt thóc đáy hòm!". Cách nói mang phong vị ca dao nhưng rất mới mẻ vì chưa ai ví von như thế. Hòm đựng thóc thì có hàng triệu triệu hạt nhưng Văn Bang là hạt ở đáy. Thật ý tứ và chiến lược! Bởi vì ở vị trí đó của gia đình mới có tầm nhìn chiến lược, xa, rộng, lường trước được cảnh "Vụ sau giáp hạt ma non vào mùa”. Chừng ấy thôi cũng đủ thấy Ngọc Văn Bang có sở trường về thơ lục bát- thể thơ truyền thống của dân tộc Việt Nam.
Nhận định trên càng được sáng tỏ trong tập thơ này khi giọng thơ lục bát của Văn Bang còn ngân lên trên hầu hết đề tài mà mình đề cập. Đây là những lời nồng thắm về vợ qua hình ảnh một đôi quang gánh:
Nửa đầu em gánh bộn bề.
Nửa đầu ta gánh đất quê đắp bồi.
Hoặc những lời mẹ cho con gái đi lấy chồng:
Đắng cay mặn nhạt giỏi giang.
Trọn tình nhân nghĩa lòng vàng mẹ cho.
Hoặc trong giấc mơ gặp được cô Tấm:
Thoảng vương đấy nét em cười.
Mà sao vẫn thấy chín mười nỗi lo.
Và đây nữa, độ vang xa của giọng chèo em hát: Giọng em thánh thót ngọt ngào.
Vọng từ đồng cạn lọt vào khe sâu ...
Đời em ôm ấp sông mê.
Tựa vào hơi thở giọng quê điệu chèo.

Cùng lĩnh vực