Chân trời xa ngái:
Khi tôi bước vào cuộc, cuộc nhậu đang đến đoạn cao trào. Vẫn những gương mặt phừng phừng đầy ứ sự no đủ. Vẫn những lời đùa cợt tục tĩu, nhạt nhẽo. Ngày nào cũng giống ngày nào. Cuộc nào cũng giống cuộc nào. Mỉm cười. Ừ thì mỉm cười. Bật bia. Ừ thì bật bia. Uống. Ừ thì uống. Và bây giờ thì mặc những bàn tay thô bạo nhàm chán kia thoả sức. Chuệnh choạng cùng một người đàn ông trên bàn nhậu dìu nhau về phòng nghỉ, bây giờ tôi giống như một chiếc gối ôm. Lại vờn vỡ, cấu véo, cắn xé và lăn quay ra giường ngủ tốt như con lợn sữa vừa rời vú mẹ... Nhưng lần này, người đàn ông đã khiến tôi chệch khỏi cái lằn rãnh thông thường ấy khi bàn tay mây mò tìm đến sau vành tai - chỗ duy nhất gây nhật trên người tôi hầu như không ai biết. Cái thách lên do nhột - mà biết bao kẻ tìm nhục dục muốn sự oằn ra, thách nảy từ thân xác…