Khách văn bỗng có một người
Ông thường lang thang một mình trên những con phố cũ kỹ, có phần tiều tụy của Hà Nội hồi giữa những năm tám mươi. Mũ bê rê dúm đó, áo bành tô nhàu nát. Giày dép xộc xệch. Lần nào cũng như lần nào, cũng ngần ấy thứ trên người, ông lủi thủi một mình trên phố, ngơ ngác như lần đầu ra tỉnh.
Đôi khi ông ghé một cái quán quen gần Hội Nhà văn uống một cốc trà nóng, hút một điếu thuốc Lạng Sơn, rồi đi.
Bà chủ quán giới thiệu với khách hàng:
- Nhà văn Võ Huy Tâm , ông Vùng Mỏ đấy!
…